Một số trích đoạn trong tập truyện ngắn của Huỳnh Mẫn Chi, BÌNH MINH NỬA ĐÊM
“ Một biển lửa tựa như bức tranh thủy mạc lơ lửng, lung linh. Dòng sông đổi hẳn màu sắc. Bình minh bừng sáng. Trời và nước một màu đỏ rực. Tiếng nổ lốp bốp của gỗ cháy, tiếng lèo xèo của than rơi xuống dòng nước, tiếng vi vu của gió gặp lửa… Tất cả như dìm chiếc ghe vào trong lửa, như thiêu rụi cả gia sản của cha Thủy. Vậy mà nắm chặt tay cha, Thủy không che giấu được niềm vui…” (Trích Bình minh nửa đêm)
“Ngồi trên triền dốc bờ sông Vônga khi cơn mưa vừa tạnh, tôi nhìn xuống dòng nước đục ngầu. Bên dòng sông hùng tráng vốn đã tạo nên những điệu nhạc réo rắt, tôi chợt nhớ đến những con sông quê mình. Dòng sông quê tôi luôn nhuộm đỏ một màu phù sa. Nước lớn nước ròng, con sông Tiền vẫn thủy chung với sắc màu phù sa…” (Trích Ngày tôi về với má)
“Ông khao khát. Ông được ôm Ban Pún vào lòng, rồi chết cũng được. Thế nhưng chiến trận đang chờ ông… Chậm chậm bước đi giữa các phần mộ, ông ghé mắt nhìn sát từng tấm bia, đọc thông tin về người đã khuất như mong muốn một điều kỳ diệu sẽ đến. Người con gái năm xưa của ông mang tên loài hoa rừng Tây Bắc - Ban Pún không phải là chiến sĩ vô danh. Thế nhưng, ông cứ lặng lẽ bước đi theo dòng người trong nghĩa trang.” (Trích Vầng trăng thiêng)