Tôi viết quyển sách này như việc đi gom nắng, nhặt mưa, và cả giông bão, từ tôi, từ bạn bè, từ cả những người dù chỉ có duyên gặp gỡ trong thoáng chốc, để rồi, qua tất cả những trang viết, những câu chuyện, những tự sự, tôi thấy lòng mình nhẹ đi vì được trải lòng. Mà kỳ lạ thay, nhìn lại, tôi thấy đọng lại trong tôi một tiếng nói nhẹ nhàng khuyên tôi rằng: “Đừng lo lắng, hãy hạnh phúc!”. Bạn có tin không, chính bạn là người sẽ tự chữa lành được vết thương cho mình. Tôi chắc rằng tất cả những cung bậc cảm xúc trong quyển sách này các bạn cũng từng trải qua, ít hay nhiều cũng đã trăn trở. Quyển sách này sẽ như một người bạn nhỏ luôn đồng hành với bạn để khi thấy lòng mình chùng xuống, bạn có thể mở ra bất kỳ trang nào để đọc và cảm thấy người bạn này sẽ luôn ở bên, đồng cảm với bạn và luôn động viên bạn. Tôi chỉ mong có vậy.
Tôi luôn tin rằng viết xuống là một trong những cách để các bạn có cơ hội lùi lại quan sát chính mình, hiểu được mình và đi qua nỗi đau. Và cũng từ đây tôi mong quyển sách này tạo một cảm hứng cho các bạn viết lại chính câu chuyện của mình và chúng ta sẽ có những quyển sách kết nối những trái tim tri âm với nhau. Mong lắm thay!
“Ngoài kia, người người vẫn ngược xuôi, không biết họ ngược xuôi và nghĩ gì. Còn trong này, những tâm hồn mang nặng những vết thương đang ngồi lại và trò chuyện với nhau. Chúng ta, có cả những con người thành công, có cả những con người từng trải, có khi đã leo lên được tận ngọn núi cao, có khi đã có đầy đủ những hưởng thụ ngất trời. Thế mà…
Có bao giờ bạn thấy mình chạy mải chạy miết. Thành công rồi, toại nguyện rồi mà cũng chẳng thấy hạnh phúc. Có bao giờ bạn đặt chân được đến miền đất hứa, những miền đất thật đẹp, thật bình yên, rồi bỗng dưng thất vọng não nề khi nhìn vào tim mình thấy vết thương vẫn còn sờ sờ đó. Tất cả những cái ngoài kia có phải là những cái mình thật sự cần? Và bao nhiêu băn khoăn khác... Có lẽ các bạn cũng như tôi?
Bạn bỗng thấy tất cả chỉ là tạm thời. Hạnh phúc khi có cái này, được cái kia, khi trốn lui đến nơi này, nơi kia, tất cả chỉ là tạm thời. Thế thì tại sao mình không dừng lại và hỏi xem liệu mình đã biết yêu mình một cách tử tế chưa? Mình đã ưu tiên cho bình yên trong lòng mình chưa?
Đừng lo lắng, hãy hạnh phúc nhé bạn. Trái tim thường nhắc nhở bạn vậy đó. Nhưng đôi khi ta cứ lơ đi… Đừng lo lắng, hãy hạnh phúc!”
Bạn sẽ bắt găp hơn 30 tản văn đầy tâm trạng như cô đơn có, sâu lắng có, khắc khoải có, lạnh lẽo có, dư âm buồn có, lắng đọng có... và hơn hết là dù chỉ có một mình ta vẫn phải sống hạnh phúc và đừng lo lắng nữa nhé.