Không sợ sống – Dám yêu đời mà sống là tự truyện của nhà báo Thùy Trang. Chị mắc căn bệnh ung thư quái ác khi tuổi đời mới 40 – vừa chạm đến giai đoạn chín muồi của nghề báo. Điều đáng ghi nhận đầu tiên ở cuốn sách này chính là khát vọng sống và ý chí kiên cường chống chọi với bệnh tật để được sống. Cuốn sách này, như tác giả tâm sự, được "viết với mục đích chia sẻ cách đối mặt với những khoảnh khắc nghiệt ngã mà bệnh nhân ung thư nào cũng trải qua, xem như là một liệu trình điều trị tự thân, đó là cách xây dựng nên tinh thần quật cường để chiến đấu với bệnh và cả với sự nhiễu loạn thông tin về bệnh K hiện nay".
Nỗ lực tự thân, ý chí kiên cường của Thùy Trang còn được tiếp sức bởi tình yêu thương lớn lao của gia đình, của người thân. Tình yêu thương đó níu giữ Trang ở lại với đời, tiếp thêm cho Trang sức mạnh để chống chọi với căn bệnh. "Với một bệnh nhân, gia đình, người thân và bạn bè cực kỳ quan trọng. Ngày tôi nằm viện, cha mẹ, anh chị em tôi tất bật ra vô để chăm nom, không một giây phút nào họ để tôi một mình. Không chỉ có gia đình, tôi còn có bạn bè quan tâm, những anh chị đồng nghiệp trong cơ quan cũng ở cạnh tôi. Tôi biết ơn cuộc đời đã cho tôi những mối quan hệ đó, bởi sự giúp đỡ của họ đã vực tôi dậy từ những hoang tàn, đổ nát trong tâm trí về niềm tin vào cuộc sống hay tình bạn".
Những cảnh đời trong bệnh viện được khắc họa là bức tranh xã hội thu nhỏ, nhưng ở nơi ngỡ như tăm tối và tuyệt vọng nhất lại là nơi thắp lên những niềm hy vọng cho dù là nhỏ nhoi. Những câu chuyện mà tác giả viết chứa đựng nhiều cảm xúc, nỗi niềm chân thành mà chị mong muốn chia sẻ như một cách tiếp sức cho những người cũng đang điều trị căn bệnh quái ác này. Quan trọng hơn là Thùy Trang mong muốn gieo hạt mầm hy vọng và niềm tin vào cuộc đời. Thay đổi không hẳn là đi tìm những điều to tát, mà là tìm ra nguyên lý sống phù hợp với bản thân mình. Thùy Trang đã làm được như thế: "Tôi tin vào cảm nhận cá nhân mình và quyết định sống một cuộc đời rực rỡ nhất, dù cuộc đời có mang đến những thử thách khó khăn hay đau đớn nhất".
Cũng bởi "cuộc đời này dù có khổ đau thế nào nhưng đứng trước cửa chết, được sống vẫn là điều hạnh phúc nhất", nên dù "những vết nhăn nheo trên móng tay, vết phỏng của tia phóng xạ khi xạ trị, trên đầu chỉ loe hoe vài cọng tóc tơ, mặt chằng chịt những đốm nâu khiến da mặt trở nên xám xịt", Thùy Trang vẫn dặn lòng "chỉ một gang tay nữa thôi, tôi sẽ về đến đích và đã bò (một cách đúng nghĩa) một cách chầm chậm qua những rào cản trước mắt mình".