Những bài viết nghiệp dư này không theo thể loại nào cả. Chỉ là “Đi, thấy, nghe, cảm và viết” theo cách của mình. Tôi chưa gặp một ai hoặc đến một vùng đất mới nào mà không học được một điều gì đó. Với tôi “ Cuộc sống là những chuyến đi, còn đi là còn sống, còn sống là còn đi”.
Những chum đá rỗng không, chỏng chơ như thách thức sự lý giải của con người. Cuộc đời thì quá ngắn. Kiếp sống càng phù du. Chỉ có đá trường tồn với thời gian vĩnh cửu. Những chum đá ẩn chứa mật mã hàng ngàn năm lịch sử nhưng không thể nói thành lời. Hoặc đá có thể nói nhưng con người không thể nghe, càng không thể hiểu! Giữa những cánh đồng chum lặng lẽ, nắng chiều như nhuộm vàng cả không gian. ( Trích Kỳ bí cánh đồng Chum)
Nghề đã chọn mình nên mình không thể phụ nghề. Tôi làm du lịch như một thứ tôn giáo nghề nghiệp. Nhờ đi nhiều nên quen nhiều người, biết nhiều vùng đất mới, hiểu thêm nhiều thứ mà chẳng trường lớp nào dạy nổi.Đi riết thành ghiền, có tháng tôi chỉ “ở nhà” năm bảy bữa. Nhờ làm hướng dẫn viên, tôi có thêm kinh nghiệm để quản lý,thêm thực tiễn để giảng dạy, thêm kiến thức để viết; thêm bạn bè, thêm tình nghĩa để sống tốt hơn”.