Khai thị là để ngộ nhập. Nhập về đâu? Về Như Lai tạng, về bào thai Như Lai. Về Chơn tâm thường trú. Về thể tánh tịnh minh.
Nhưng, không chỉ vậy. Nhập còn là nhập thế. Đóa sen không chỉ nhập vào cõi Phật mà còn nhập vào cõi bùn nhơ giữa chốn Ta-bà: Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Từ nghìn xưa cũ. Đóa sen của thiên thu vẫn lung linh giữa gió và nước, như tủm tỉm cười, thoảng ngát hương thơm...
Sen vậy đó. Tìm kiếm đâu xa...
(BS. Đỗ Hồng Ngọc)
Thở một hơi thở. Ấy là thiền. Thở vào và thở ra. Chỉ có vậy mà vô vàn, mà "nói không được" (bất khả thuyết). Không ai có thể thở giùm ai được. Mỗi người phải tự thở cho chính mình. Mỗi người phải "nương tựa vào chính mình". Có Sư phụ đó, nhưng Sư phụ không thể thở giùm mình được, không thể thiền giùm mình được.
(Trích Thiền là gì?)