Tôi có thói quen hay nghịch những con chữ trên phím điện thoại. Gõ một cách vô định. Tin rằng, cuộc sống mỗi người luôn gắn với một vài chữ cái nào đó nhất định. Hoặc yêu thích chúng vì một lý do riêng. Có lần hỏi anh, anh bảo yêu chữ A vì nó bắt đầu tên tôi. Đùa cho được lòng hay vì anh thật sự yêu, tôi không biết, nhưng rõ ràng nghe lòng mình hân hoan. Cuộc đời tô sau này gắn với ba chữ A, B, T dù không yêu thích. Ngày nào cũng nhoay nhoáy bấm trả lời câu hỏi từ quản lý: B, A, T? Và thường nhất là T. Đến nỗi, có nhắm mắt lại, tôi cũng có thể gõ chính xác.
Lưu Thị Mười