Vượt lên trên 150 tác phẩm gửi về tham dự, tác phẩm Bên Giếng Nước của tác giả Trần Tùng Chinh (An Giang) đã xuất sắc giành giải Nhất cuộc thi viết "Truyện ngắn Đồng bằng sông Cửu Long lần thứ IV" năm 2011.
Chúng ta nói nhiều về bản sắc vùng đồng bằng, và đây có lẻ là truyện ngắn mang dáng dấp con người vùng đất vùng đồng bằng nhiều hơn cả. Chuyện kể mà như không kể, câu chuyện cứ lần lượt hiện ra, tự nhiên thanh thoát. Chuyện đất lở ở Tân Châu tưởng như chuyện của tự nhiên trời đất, không biết từ lúc nào vận vào số phận con người. Chúng ta sẽ không tìm ra ở đây những éo le gây cấn, những đâm chém máu me, hận thù đến ngất trời. Đây chỉ là câu chuyện trong một gia đình, những người máu mủ ruột thịt với nhau, anh và em, mẹ và con. Và mấu chốt chỉ là căn nhà, bên giếng nước. Nhưng vẫn có tiếng kêu thét lên đau đớn đến xé lòng. Ấy là khi hai mẹ con đùm túm đi ra khỏi căn nhà chính là nơi chôn nhao cắt rốn của mình, bị chính người ruột thịt của mình đẩy ra. Đó là vấn đề muôn thuở của cuộc sống, là thói đời, còn con người là còn chuyện đó. Văn học luôn bám theo đề tài đó. Như một nhà văn đã nói, thiên hạ suy vong đâu phải do trộm cướp hay cháy nhà, mà do những tị hiềm, nhỏ nhen như vậy.
Nhận định:
"Truyện hay ở cách viết. Tròn trịa, ngắn gọn, chân thật giản dị, những tiếng nói như tự đáy lòng. Bản thiện là bản tính con người. Sau bao nhiêu chuyện dau lòng như vậy, bị đuổi ra khỏi chính căn nhà của mình như vậy, về ở nơi đất lở ầm ầm suốt đêm, ngày cúng giỗ lén về nhìn mả người bà, chính người đó đã nói lên lời thật nhân từ, bao dung" - Trích phát biểu của Nhà văn Lê Văn Thảo, Chủ tịch hội đồng giám khảo tại buổi trao giải cuộc thi truyện ngắn Đồng bằng sông Cửu Long, tháng 12. 2011)
"Má lấy chồng. Hôm đó, nó còn nhỏ ơi là nhỏ và tất nhiên nằm trong bụng má nhìn ra nó thấy hết. Nó thấy chú Hiếu cười tươi rói, mắt thì sáng hớn hở. Chú dìu má hết sức nâng niu nhẹ nhàng đi chào hết bàn này đến bàn khác. Chú lại uống hết ly này đến ly kia để nhận lời chúc mừng của làng trên xóm dưới. Lâu lâu chú lại quay sang nhìn má cười tít mắt, hứng lên còn dô dô rồi lấy một bên tay ghì má vào lòng hôn lên gò má trắng mịn của má...Nó nhìn chú và cũng mừng thầm cho má. Vậy là má cũng gặp được một người biết thương má. Người "giữa đường gặp cánh hoa rơi, hai tay nâng lấy cũ người mới ta" như vậy thì còn gì bằng." - Trích Ví dầu tình bậu