"Duy thả lũ chim cu gáy ra vì bầu trời đang chờ đợi chúng. Khi ấy là cuối thu, lòng người đơn lẻ thường nghĩ vẩn vơ về những điều không thực. Người bạn già có lẽ đã đi rất xa rồi, Phương ở lại bỗng thấy thèm một tình yêu đẹp như cổ tích. Phương vẫn chờ đợi ngày của hoa thơm, nắng ấm. Chờ đợi thứ hạnh phúc mơ hồ ở nơi nào xa lắm. Còn Duy vẫn đứng lại nhìn gáy người thương. Rồi bẵng đi mấy hôm không thấy Duy đến thăm nhà cũng không liên lạc được. Phương dò hỏi khắp nơi thì thấy bảo Duy đã rời bỏ phố. Sao đến tận lúc này Phương mới chịu nhìn lại phía sau, khi đã không còn gáy người thương ở đó…" - Trích "Gáy người"
"Tôi không muốn nỗi đau của mình biến thành những viên ngọc trai để người đời mang ra ngắm nghía, làm vật trang trí cho mình. Tôi chỉ mong sao, nỗi đau sẽ giống như ngọn ngải đắng mọc ngạo nghễ giữa mảnh đất cằn cỗi để rồi sau sự đắng đót nơi đầu lưỡi là những dịu êm, những ngọt ngào thương yêu lan tỏa ra từ vô số cánh hoa trắng muốt như được gột rửa, được tẩy trần dưới đêm trăng.
"Đêm nay tôi một mình lặng lẽ ra đi. Dưới ánh trăng. Tôi và một sinh linh bé nhỏ." – Trích "Ngãi đắng"
"Miên nhìn chị, lòng sũng buồn, một cảm giác tái tê xuyên thấu tâm can. Thế còn chị thì sao, chị sẽ đi đâu khi một ngày anh bước hẳn về phía Miên đang đứng đợi? Chị vẫn còn chưa hết bệnh, trái tim chị còn đau, mảnh vỡ cuộc đời chị còn chưa kịp dọn. Tại sao lại là anh? Tại sao Miên không yêu một người đàn ông khác? Vẫn biết là chuyện của con tim vốn có những lý lẽ rất riêng nhưng sao giây phút này Miên thấy mình tàn nhẫn quá." - Trích "Mặt trời vừa rụng"