"Ngồi dưới bóng mát của cây sanh, lọt thỏm giữa những người xa lạ nhưng hồn nhiên, mến khách, gã thấy mình như hòa chung trong không khí vùa thâm nghiêm, trầm mặc, vừa ấm cúng, chan hòa với những người dân làng Vạn. Cảm giác ấy đến nhe nhàng như hơi thở. Như bản năng. Như từ lúc sinh ra và lớn lên, gã đã là con dân của làng Vạn. Tự dưng, gã thấy ý định mang cái cây về thành phố bán cho đại gia lắm tiền là một hành dộng ngu ngốc và báng bổ.
Cây vốn sống tự do giữa thiên nhiên.
Cây mọc từ đất.
Vươn lên trời cao. Tỏa bóng. Chở che. Kết nối.
Giữ giềng mối cho xóm làng, họ mạc. Cho những người của ngày hôm qua, hôm nay và cho những đời sau.
Nó là thứ tài sản vô giá của người dân làng Vạn chứ đâu phái cho riêng gì gã, lão Thiên hay vị đai gia thừa tiền nào đó."
(Trích truyện ngắn "Không chỉ là cây")