Bài học mà tôi học được từ họ bất cứ khi nào có cơ hội, người Mỹ sẽ nâng niu sự ảo diệu của ngôn từ bằng tất cả sự tử tế có thể. Rằng công cuộc làm người vốn đã khó nhọc, chúng ta không cần phải giày xéo, chỉ trích nhau bằng ngôn ngữ thô lậu, ác ý.
Thay vào đó, từ ngữ nhẹ nhàng cùng với thái độ cảm thông, chân thành chính là công cụ đắc lực truyền đạt điều trái tim muốn nói. Đời chẳng có ai là hoàn hảo, ai cũng có lúc cần được huých vào vai một cái, nhất là lúc mình lan man, liêng biêng, hoài nghi, lầm lạc.
Tôi những tưởng sau bao nhiêu năm sống và làm việc ở các thành phố khác nhau, từ châu Âu cổ kính diễm lệ, Trung Đông kỳ bí đến châu Á phồn hoa thịnh vượng, tôi sẽ không còn ngạc nhiên, bỡ ngỡ gì khi đặt chân lên lục địa mới - nước Mỹ. Vậy mà tôi nhầm.
Nước mỹ như một chiếc túi thần kỳ không đáy, bên trong chứa đầy những điều thú vị, làm kẻ nhập cư xa lạ như tôi lắm lúc phải bật cười “A, thì ra đây là mới là lối suy nghĩ kiểu Mỹ, đây mới là giá trị Mỹ”.
Nước Mỹ thật không như người bên ngoài vẫn nhầm tưởng! Không tin ư? Cứ thử đọc “Đời chẳng có ai là hoàn hảo” của tôi, bạn sẽ thấy ngay mà!