Vài năm về trước tôi không nghĩ rằng mình có thể kể lại một câu chuyện dưới tên gọi truyện ngắn. "Hãy kể một câu chuyện theo cách của mình!" - đó là ý nghĩ thường trực trong tôi, khi ấy. Bây giờ thì tôi có thể kể một câu chuyện theo cách riêng, dù hiếm hoi trong số đó có một vài câu chuyện được chia sẻ với người đọc còn lại phần lớn vẫn còn nằm yên với tên gọi bản thảo trong máy tính. Dù vậy, cứ gọi tôi là: người - kể - chuyện!
Những truyện ngắn trong tập truyện này cũng là những chuyến đi vào tình người và lòng đời trên cái nền những dòng sông, đồng bãi, cánh rừng phương Nam ngỡ như quen mà lạ. Giọng điệu thay đổi chóng mặt khi chân phương, thực thà khi mộng mị, huyền ảo khi chua lè, chát chúa. Như một chàng trai rụt rè sắp đi đến cuộc hẹn đầu tiên, anh dè dặt thử vài ba cái áo đẹp nhất, mong tìm được một cái hợp với mình mà không chìm lẫn vào người khác.
Cái bồn chồn này dường như người ta ai cũng trải qua, cái nhìn đầu tiên cái nắm tay đầu tiên nụ hôn đầu tiên... Phải đến khi yêu nhau lắm người ta mới nhận ra tấm lòng quan trọng hơn tấm áo. (Nhà Văn Nguyễn Ngọc Tư)