Thông tin tác giả Nguyễn Thái Hải
Năm sinh: 1950. Quê quán: Thái Bình. Nơi sống và làm việc: Thành phố Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai.
Giải thưởng văn học:
-
Truyện dài Cha con ông Mắt Mèo, giải khuyến khích cuộc vận động sáng tác “Vì tương lai đất nước” của Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh và Nhà xuất bản Trẻ, 1993
-
Truyện ngắn Hai con diều bay thấp, giải nhì cuộc vận động sáng tác “Tình bạn tuổi thơ” của Dự án hỗ trợ văn học thiếu nhi Việt Nam - Đan Mạch (2006-2007)
-
Tiểu thuyết Lời nguyền hai trăm năm, giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam (1989-1990)
Trích đoạn:
-1-
Đây là chuyện xảy ra từ năm năm trước.
Má Còm mất sau khi sinh thằng Út và chăm nuôi nó mới được ba tháng. Năm ấy Còm sáu tuổi, mới đi học lớp Một, chưa có hiểu biết nhiều về những chuyện sống chết của con người. Nó nghe người lớn nói về nguyên nhân cái chết của má là do bị bệnh “Ung” gì đó mà nó không nhớ, cũng không hiểu. Là thế nào hay tại vì sao thì má Còm cũng đã bỏ năm anh em nó sống trên đời với ba để đi về một chốn nào xa xôi lắm, không bao giờ trở lại nữa. Sau đám tang, Còm hỏi mấy người lớn hàng xóm rằng má nó đi đâu lâu quá không thấy về, họ trả lời: “Má mày đi buôn muối rồi”. Mãi sau Còm mới hiểu câu nói ấy nghĩa là má nó ra đi mãi mãi không về. Sau lần đau thương ấy, bà ngoại phải lên nhà Còm ở để chăm nuôi thằng Út. Lúc đầu chỉ là để “giải quyết khó khăn trước mắt” - nói theo ba Còm - tiếp đó thì vì không có cách nào hơn, bà ngoại phải ở lại suốt hai năm dài để nuôi thằng cháu Út, tập cho nó nói những tiếng nói đầu tiên, gọi “Ba”, gọi “Ngoại” cho tới khi nó nói được khá sõi...
Ba năm trước....