Để phục dựng chân trời minh triết phương Nam, nhà văn đã nghiệm trải bằng chính cuộc đời trong bầu sữa quê hương. Thấm nhuần cái nắng gió mưa giông của xứ sở và bằng cách dấn thân vào huyền sử, dã sử của đất và người, nhà văn đi vào căn cơ thể tính phương Nam. Cơn mưa bình nguyên gột rửa và làm cho minh triết phương Nam thêm xán lạn sau bao nhiêu bụi mờ trầm tích của thời gian và thời cuộc.
Nền minh triết ấy, khởi đi từ thể tính của nước trong mô hình Thiên – Nhân – Địa, ứng với thiên đạo lập thành nhân đạo. Từ ngũ hành, thành ra ngũ đức và từ đó, nhân bản phương Nam sáng trong bởi nhân nghĩa và tình thương bao dung đứng về phía con người nói chung. Thế cuộc dù đổi thay thì sau rốt, cũng chỉ còn lại tình đất và tình người thấm đẫm.