“Dường như trục thời gian vừa bị đảo ngược và không phải Hoàng Cúc đang đứng nhìn những người mới tới mà cô đang sống lại cái hôm đầu tiên gia đình cô tới đây. Từng phút, từng phút, những sự việc cứ lặp lại theo đúng diễn tiến cũ.
Điều khác biệt duy nhất đó là cô có thể quan sát mọi chuyện từ một góc nhìn toàn cảnh, quan sát cả chính mình và bố mẹ.
Hoàng Cúc thấy mọi thứ không còn cái vẻ kinh khủng nữa. Và nếu có ai đó trong số những gương mặt lo âu xung quanh hỏi Hoàng Cúc “Tôi biết phải làm gì bây giờ?” thì cô sẽ trả lời rằng “Hãy bình tĩnh! Mọi việc không tồi tệ như chúng ta nghĩ!”.
Phải chăng, chỉ cần có độ lùi của thời gian và cái thứ có tên “trải nghiệm”, con người ta có thể sẽ nhìn sự việc bằng một con mắt hoàn toàn khác? Khi ấy, những gì được gọi là “bi-kịch”, là “không-thể-tưởng-tượng-nổi” bỗng chốc trở nên một chuyện tầm phào?”