Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo nhận xét: Nguyễn Thị Hậu viết tản văn như một nhu cầu “ngứa bút” hay như một con chim “ngứa cổ hót chơi”. Những tản văn đầy chất thơ, như những bài thơ... Tôi thích chất tỉnh tỉnh và mơ mộng, sang sang và xao xuyến của văn chị…
“…Một ngày nào đó có người đã rất yêu dã quỳ bụi bặm…
Một ngày nào đó có người đã từ bỏ dã quỳ ngơ ngác…
Qua một mùa nắng gắt tưởng như đã cháy khô đến tận gốc, qua một mùa mưa trôi đất tưởng như không còn chỗ để rễ nảy mầm, chớm đông về dã quỳ lại hồi sinh, tươi mới, hồn nhiên, duyên dáng… Dù vậy, vẫn là dã quỳ cứng cỏi, và cô đơn…
Bạn ạ, lên Đà Lạt mùa này đi, dã quỳ vẫn luôn chờ đón đấy…”
(Gặp lại dã quỳ)